Ở chế độ trước, có lần cả tiểu đoàn quốc
gia hành quân vô Ba Thê. Họ đóng quân, đào công sự phòng thủ chưa xong. Đêm đó
quân giải phóng ra đánh úp.
Một người lính quốc gia bị thương nặng
(chính anh nầy về sau kể lại) đang rên rỉ. Một toán lính giải phóng đi ngang thấy
anh còn sống liền la lên:
- Bắn nó đi! Nó còn sống đó!
Một người trong đội can:
- Thôi! Khỏi bắn nó cũng chết!
Rồi giục đi tìm chiến lợi phẩm. Lát sau
toán quân giải phóng khác tới, một chú bộ đội phát hiện người lính quốc gia bị
thương nằm đấy liền hỏi:
- Mầy còn sống hả? Bị thương nặng không?
Người lính bị thương đáp:
- Nặng lắm! Anh làm ơn cho xin miếng nước!
Người lính giải phóng nói:
- Mầy uống nước là chết liền đó!
Rồi anh ta móc ra một vắt cơm nhão nhoẹt
như thiu đưa cho và nói:
- Mầy nhai cái nầy nút nút cho đỡ khát,
sáng đồng đội đến cứu mầy. Uống nước chết liền đa!
Người tốt xuất thân ở đâu và đứng ở lãnh
vực nào cũng tốt. Người xuất thân từ tôn giáo nghĩ sao?
(Cặn
bã ký ức)