Có người thợ làm việc trên một tầng lầu
cao. Rủi trật chân, té xuống đường. Trong khi té, lại rớt nhằm đầu một người đi
qua đường. Người ấy chết, mà anh thợ thì sống. Con trai người chết thưa lên
quan, "mạng thường mạng". Luật hiện hành trong xứ ấy, hễ gây thiệt mạng
cho ai, phải đền bằng tội chết.
Biết rõ người thợ không phải cố sát,
nhưng trước luật pháp hiện hành, không còn cách nào khác để cứu người vô tội,
quan tòa bèn tuyên án:
- Hễ "sát nhân giả tử", luật
pháp là như thế không ai có thể gỡ được. Tên thợ này làm chết người, phải thường
mạng. Nhưng muốn thực hiện công lý ấy, thì nó đã giết người bằng cách nào, bây
giờ người ta phải giết nó bằng cách ấy. Nay ta phán rằng: Đứa con khổ chủ phải
lên trên lầu cao ngay chỗ tên thợ trước đây đã đứng, đợi khi tên thợ ấy bước
ngang, thì gieo mình ngay trên đầu nó, để giết nó!
Đứa con nạn nhân lật đật đến tòa xin bãi
nại.
Vạn vật luôn biến đổi, sự thật biến hóa
khôn cùng, khó có thể lường trước được. Vì thế, cho dù là Luật lệ do chúng ta đặt
ra thì cũng đừng có vô ý để nó làm khổ chúng ta. Xử trí như vị quan tòa kia mới
thật là người biết dùng công cụ phục vụ con người và bảo vệ công lý. Lành thay!
(sưu
tầm)