Thuở xưa có một chú lừa và một chú ngựa
cùng ở chung với nhau một chuồng. Một hôm, người chủ bắt lừa chở đồ đi xa, lừa
nài nỉ ngựa:
- Tôi đuối sức quá, bạn mang hộ tôi một
ít… chút ít thôi!
Ngựa lắc đầu nguây nguẩy:
- Ðó là cái số của chị dây dưa gì đến
tôi…
Lừa im lặng chịu đựng… cuối cùng có gục
chết với gánh nặng trên lưng. Người chủ bèn chất hết đồ đạc trên lưng lừa sang
cho ngựa. Bây giờ ngựa rên rỉ:
- Khốn khổ thân tôi! Phải mang ngần ấy đồ
lại còn thêm bộ da lừa nữa.
Phê bình, chỉ trích, mỉm cười chế nhạo
công việc của người khác đang làm là một điều dễ nhất thế giới mà bất cứ khách
bàng quan nào cũng có thể làm được. Nhưng kê vai gánh vác công việc lại là một
điều khác. Chúng ta đôi khi cũng xử sự ngờ nghệch và ích kỷ chẳng khác nào chú
ngựa non dại trên đây… Trong quãng đường vừa qua, ít nhất cũng hơn một lần
chúng ta đã nhẫn tâm đẩy gánh nặng sang vai người bạn của mình và cho rằng:
“Cái số của họ như vậy…” Cũng may là người bạn đáng thương của chúng ta chưa gục
chết vì gánh nặng nên cho đến bây giờ chúng ta vẫn còn nhởn nhơ mà ngắm kiểng
xem huê chứ chưa đến nỗi phải than thở như chú ngựa trên đây…
Nên gọi sự kiện này là may hay rủi đây
nhỉ?
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...