Im lặng là vàng. Có
thực sự vậy không? Có những khi cần phải nói, thậm chí là nói nhiều, để có
thể mang lại lợi ích cho người khác, để giải hoà, để hoà hợp và cảm
thông, hoặc để bảo vệ chân lý .
Tuy nhiên, có đôi khi
lại cần im lặng, lúc đó sự im lặng có giá trị hơn nhiều. Và lúc này chính sự im
lặng lại “nói” nhiều hơn. Đó là đặc ngữ của sự im lặng, một loại văn hoá kỳ
diệu, nhưng không dễ thực hiện.
Nói hoặc im lặng đều
phải đúng nơi, đúng lúc, đúng người, và chỉ sử dụng khi thực sự cần thiết. Lời
nói có thể là lưỡi gươm, mà gươm chưa dùng thì cứ để trong bao. Im lặng là
thượng sách nếu lời nói vô ích, nếu không thì có thể phản tác dụng.
Thật chí lý câu nói
của T. Man: “Người khôn ngoan mang tất cả tài sản vào trong đầu”. Đó chính là
giá trị của sự im lặng. Nhưng khi nào nên im lặng?
1. Khi người khác buồn phiền, đau
khổ
Biết vui với người vui, buồn với người
buồn. Đó là hành vi của người có văn hoá, tri thức, biết điều, biết cư xử và thấu
cảm. Không gì vô duyên hơn khi người khác khóc mà mình lại cười – hoặc ngược lại.
Sự “nghịch lý” đó có thể khiến chúng ta trở nên lố bịch, hợm hĩnh và kiêu
ngạo.
2. Khi người khác suy tư, lao động
trí óc
Sự im lặng là “cần thiết” của hoạt động
trí óc. Nhờ đó mà có những kiệt tác, sự cao cả, sự hiểu biết, sự trưởng thành,
sự hồi tâm… Văn hào W. Goethe xác định: “Tài năng được nuôi dưỡng trong cô tịch,
còn ý chí được tạo bởi những cơn sóng dữ của giông tố cuộc đời”. Thấy
người khác trầm tư , đừng phá “khoảng riêng” của họ. Sự im lặng lúc đó thực sự
cần thiết và có ý nghĩa.
3. Khi người khác không hiểu mình
Khi chưa được hiểu, chúng ta cần cởi mở
và hoà đồng để người khác có thể hiểu mình hơn – dù không thể hiểu hết. Nhưng nếu
bạn cảm thấy người ta thực sự không thể hiểu hoặc không muốn hiểu thì tốt nhất
là im lặng. Nếu không, những gì bạn nói có thể gây “dị ứng” hoặc hiềm thù.
4. Khi người khác nói về vấn đề
mình không am hiểu
Biết thì thưa thốt. Người khôn ngoan chỉ
nói những điều mình biết rõ và hoàn toàn im lặng đối với những gì mình không biết
hoặc mơ hồ. Đừng ảo tưởng mình là “bách khoa tự điển”. Nhà bác học A. Edison
nói: “Điều chúng ta biết chỉ là một giọt nước, điều chúng ta không biết là cả đại
dương”. Còn hiền triết Socrates thừa nhận: “Tôi không biết gì cả, đó là điều
tôi biết rõ nhất”. Chỉ là người bình thường, chúng ta càng cần khiêm nhường mà
biết im lặng.
5. Khi người khác khoe khoang, lý
sự
Thùng rỗng kêu to. Càng hiểu biết người
ta càng ít nói, thâm trầm và cảm thông. Trong 4 phép toán, phép trừ là… “dễ” nhất,
nhưng lại đầy ý nghĩa. Chỉ vì ngu dốt nên mới độc đoán, khắt khe hoặc cố chấp.
Khoe khoang và lý sự là “đặc điểm” của đầu óc nông cạn, thiển cận. Dốt thì hay
nói để cố che lấp khiếm khuyết của mình.
6. Khi người khác không cần mình
góp ý kiến
Đừng bao giờ “xía” vào chuyện của người
khác hoặc tò mò chuyện của họ. Vả lại, nói nhiều thì sai nhiều. Nói thiên lệch
thì mất lẽ chính, nói huênh hoang rồi đến chỗ đuối, nói xiên xẹo rồi đến chỗ
sai trái, nói quanh co sẽ đến chỗ cùng lý.
Cibbon nói: “Đàm
luận khiến người ta hiểu biết, nhưng im lặng là trường học của sự khôn
ngoan”. Im lặng còn là yêu thương, tha thứ, và là cuộc sống.
Tuân Tử dạy: “Im lặng,
lắng nghe, ghi nhớ, hành động và khôn ngoan là 5 bậc thang khác
nhau của trí tuệ”. Có thể coi đây là ngũ-cung-sống của cuộc đời. Tóm lại, im lặng
là một nghệ thuật kỳ diệu và là cách thể hiện văn hoá cao cấp.
Nói ra được thì tốt nhưng có khi im lặng
lại tốt hơn. Ta nên học lắng nghe để hiểu, dừng lại để thương. Nhưng khó đấy,
bài học này chỉ dành tặng cho những ai đã biết buông bỏ ngạo mạn, biết đời sống
là vô thường bất chợt.
Vừa rồi trò chuyện với người bạn, anh ta
nói: trong cuộc sống, rất ít người chịu học lắng nghe và im lặng. Bởi vì họ
không muốn thua kém, không muốn khiêm cung để nghe rõ những gì người khác nói.
Thậm chí, họ giành nói như để tận dụng hết thời gian gặp nhau, sợ thiệt thòi
khi ra về mà đối phương chưa rõ hết câu chuyện. Thì vậy, cuộc sống là muôn màu!
Ngày xưa, ngay chính ta cũng ham nói,
vào cuôc họp cứ uyên thuyên bất tận, ra café với bạn thì lắm nỗi niềm… Lúc nào
cũng muốn nói ra, muốn trút xuống, có khi quá cao trào bi đát, khóc thương.
Nghĩ lại, ngày xưa ta ích kỷ thật, chỉ muốn nói cho thỏa. Thậm chí, hay gân cổ
cãi lại mỗi khi có vấn đề gì đó về quan điểm. Người sai rồi, ta đúng! Rồi… ta
đã được gì trong “đúng – sai” đó?
Thật vậy, nhu cầu chia sẻ ai cũng có.
Nhưng để làm người hứng chịu và biết lắng nghe, đếm được mấy người? Cảm xúc con
người vô cùng phức tạp, tuổi càng cao, trái tim càng thu nhỏ, dù đã được bao bọc
rất kỹ nhưng chỉ cần một lời nói vu vơ cũng có thể như mũi nhọn xé nát lòng người.
Thành ra, người lớn chỉ nghĩ mà không cần nói, còn người trẻ thì cứ nói mà
không cần nghĩ!
Người ta càng về già càng thấy cô đơn,
hay hoài niệm về thời son trẻ rồi bới tìm, rồi thở dài… Có lẽ, họ tiếc nuối điều
gì của ngày đã qua. Người trẻ thì nôn nao mong cho ngày mau tới, sẽ vứt bỏ nếu
không thích, cần gì người khác hiểu. Và dĩ nhiên không bao giờ chịu im lặng!
Ta ví cuộc đời như trò chơi xếp chữ. Ai
cũng được phát cho 1000 miếng, ai cũng có thời gian hoàn thành giống nhau. Chỉ
có điều là con người ít khi kiên nhẫn chịu xếp cho mình đến mảnh cuối cùng để tận
hưởng vẻ đẹp thực sự nằm bên trong đâu đó.
Đa phần người ta than thở hoặc nóng nảy
và cố gắng chắp vá, chồng chéo tất cả vào nhau, rối tung, mệt mỏi, chán nản,
trách đời bất công, sao ông trời khó khăn với người này, dễ dãi với người kia?
Chỉ có những ai đi đến cuối cùng của sự
tận tụy mới nhận ra bức tranh cuộc sống thật đẹp, thật xứng đáng. Và có khi để
hoàn thành nó, người ta đã âm thầm đi tìm, luôn kiên nhẫn và im lặng. Người ta
phải nhẹ nhàng tìm kiếm, kể cả chẳng may ghép vài lần mà không đúng.
Thì đã sao? Ta có 1.000 cơ hội kia mà. Lần
này chưa được, lần sau sẽ được, chỉ cần bạn đủ niềm tin. Vì tin sẽ thấy, tìm sẽ
gặp. Nếu ta tin chắc chắn mình sẽ hạnh phúc thì đã có hạnh phúc rồi đấy.
Hạnh phúc ngay giây phút này đây, yên
bình và thanh thản. Không một chút quấy rầy, không chết chóc hay chiến tranh. Đẹp
quá phải không? Nếu có nhiều hạnh phúc hơn thế, hãy mang chia sớt nhé nhưng nhớ
lặng thầm. Khẽ thôi, họ sẽ biết cảm nhận. Yên tâm !!!
(Sưu tầm)