Ông vua kia có hai người đầy tớ, cả hai
đều là người giỏi giang và luôn sẵn sàng mau mắn thi hành mệnh lệnh cũng như những
ước muốn của nhà vua. Sau nhiều năm trung thành phục vụ, một hôm nhà vua quyết
định thưởng công cho họ. Nhà vua gọi người đầy tớ thứ nhất tới và nói:
- Vì lòng tín trung phục vụ mau mắn vâng
lời của ngươi, ta muốn thưởng công cho ngươi, từ giờ phút này, ngươi không còn
là nô lệ của ta nữa. Ðây ta tặng cho ngươi một kho tàng lớn để ngươi có thể sống
thoải mái như người tự do.
Với tâm hồn tràn đầy
vui sướng, người đầy tớ thứ nhất cúi đầu sát đất cảm tạ nhà vua rồi ra đi với
giấc mộng ôm ấp từ bao nhiêu năm bây giờ đã thành sự thật.
Nhà vua gọi người đầy tớ thứ hai tới và
nói:
- Ðể thưởng công tấm lòng quảng đại phục
vụ và mau mắn vâng phục của ngươi, ta sẽ nâng ngươi từ hạng tôi tớ lên hàng bạn
hữu, từ nay trở đi ngươi sẽ ở lại trong cung điện của ta như một viên tướng và
cố vấn của ta.
Người đầy tớ thứ hai cũng cúi đầu sát đất,
cảm tạ nhà vua, lòng đầy vui mừng sung sướng.
Vừa bước ra khỏi cung điện, người đầy tớ
thứ hai gặp người đầy tớ thứ nhất đang đứng chờ sẵn và hỏi xem thân phận bạn
mình thế nào. Vừa nghe xong đầu đuôi sự việc, người đầy tớ thứ nhất đùng đùng nổi
giận, trở lại phản đối với vua. Thấy vậy, nhà vua liền hỏi:
- Có điều gì làm phiền lòng ngươi chăng?
Ta có đối xử bất công với ngươi đâu? Không phải là ngươi đã ra đi đầy phấn khởi
vui mừng đó ư?
Người đầy tớ thứ nhất phát biểu thêm:
- Tâu chúa thượng, tại sao chúa thượng hậu
đãi với người kia như vậy, trong khi những công việc của kẻ hạ thần này có thua
kém gì người ấy trong những năm qua đâu?
Nhà vua thản nhiên đáp:
- Ngươi có lý, công việc của các ngươi
hoàn toàn giống nhau chẳng có gì khác nhau cả. Tuy nhiên, ngươi đã vâng phục ta
chỉ vì sợ hãi, sợ quyền bính và sợ hình phạt của ta. Vì thế, ta đã giải thoát
ngươi khỏi cảnh nô lệ, sợ hãi như lòng người mong muốn. Trái lại, bạn của ngươi
đã vâng phục yêu thương ta. Thế nên ta đã muốn giữ người ấy lại trong tình thân
thiết với ta lâu hơn nữa.
- Lẽ sống -