- Cụ đang tìm gì vậy?
Và nhận được câu trả lời:
- Ta đang tìm cây kim, ta vừa đánh rơi.
- Thế cụ đánh rơi kim ở đâu vậy?
Cụ già nói:
- Ta làm rơi ở trong nhà, nhưng trong nhà tối quá nên ra ngoài này tìm cho sáng!
Cây kim mà cụ già cứ mải
đi tìm mà không được chính là hạnh phúc.
Câu chuyện trong triết lý
kinh Vệ Đà nói về việc đi tìm hạnh phúc, nhưng không đúng nơi, đúng chỗ. Cũng
như cụ già trong câu chuyện trên, trong mỗi chúng ta ai cũng muốn hạnh phúc và
đi tìm hạnh phúc mà cứ nghĩ hạnh phúc là ở những nơi hào nhoáng, rực rỡ, luôn
tô điểm cho hạnh phúc với hào quang, danh vọng.
Ta luôn lầm tưởng khi có đủ
công danh, địa vị, tiền tài thì ta sẽ hạnh phúc, nhưng thực tế sẽ chẳng có cái
gì là đủ cả. Ta thấy thỏa mãn, đủ đầy lúc này, nhưng đến một lúc khác ta sẽ lại
thấy thiếu và lại muốn thêm nữa, thêm nữa,… Nói cách khác, những điều đó sẽ chỉ
làm ta hạnh phúc trong một thời gian ngắn thôi, vì chừng nào ta còn nghĩ hạnh
phúc đến từ thế giới vật chất, trong tâm của ta còn hằn sâu hạnh phúc gắn liền
với vật chất thì ta không bao giờ có được hạnh phúc.
Ai cũng cần bình yên và lắm
người mỏi mệt để chạy theo tìm kiếm nó, rồi vỡ lẽ, hóa ra có khi dừng lại mới
là bình yên.