Những tập hồ sơ Cayce
trình bày cho ta thấy biết bao nhiêu những sự đau khổ của người đời, có thể
phân tách ra từng nhiều loại, đau khổ bệnh tật về thể xác lẫn cả về tinh thần.
Những hồ sơ đó làm nổi bật những khía cạnh trừng phạt của Luật Nhân Quả, bởi vì
những người đến nhờ ông Cayce giúp đỡ, trước hết là những người đau khổ về bịnh
tật.
Một người đầy đủ sức khỏe không có lý do đến viếng một bác sĩ; và một người sung sướng ít khi thấy cần phải tìm hiểu về mục đích rốt ráo và ý nghĩa của cuộc đời. Chính vì đó mà phần lớn những cuộc khán nghiệm bằng Thần Nhãn của ông Cayce được thực hiện cho những người bị thắc mắc đau khổ về những bịnh tật khó khăn, hoặc có khi là những sự đau khổ tinh thần rất lớn, mà không có một vị y sĩ, một nhà tâm lý, hay một vị mục sư nào có thể tìm ra cách giải quyết.
Những cuộc soi kiếp của
ông Cayce đã thấy giá trị của sự đau khổ trên phương diện luân lý và tinh thần;
nhờ thấy rõ lý do và nguyên nhân sự đau khổ, nên nó không còn là một điều khủng
khiếp và rùng rợn đối với chúng ta. Trái lại, những cuộc soi kiếp đó đã khuyến
khích, an ủi, giúp nguồn cảm hứng và xoa dịu những tâm hồn đau khổ một cách sâu
xa thâm trầm. Tuy nhiên, một tập hồ sơ thâm trầm của Cayce không phải chỉ gồm
có những trường hợp chữa bịnh và giúp đỡ những kẻ bịnh tật khốn khó mà thôi.
Trong những Chương sau, chúng ta sẽ thấy sự hành động của Luật Nhân Quả trong
việc đào tạo khả năng, đức tính, thiên
tài, và những bẩm tính cùng tư chất đủ mọi loại trong con người, làm căn bản
cho sự khám phá ra những tài năng ẩn tàng cùng là vấn đề hướng nghiệp, ngõ hầu
giúp cho thiên hạ tìm thấy con đường hành động của mình để có thể thành công ở
đời.
Một hoàn cảnh tốt và một
thân thể kiện toàn là do những nghiệp quả tốt đưa đến. Nhưng những cuộc soi kiếp
thường không giải thích về nguyên nhân của những quả báo tốt lành, vì người ta
cho rằng không phải những người được yên lành sung sướng, mà chỉ có những trường
hợp đau khổ mới là đáng được chú ý. Những người được
soi kiếp cũng đồng quan niệm với cái khuynh hướng chung của mọi người, là một số
phận tốt lành hạnh phúc không cần phải giải thích lý do; mọi người đều cho rằng
mình có quyền được hưởng một số phận yên lành tốt đẹp. Chỉ khi nào bị điêu linh
khốn khổ, tai họa dập dồn, thì người ta mới bắt đầu tự hỏi lại sao họ lại bị
như thế!
Một thân hình tốt đẹp cũng
là do nghiệp quả tốt tạo nên. Những cuộc soi kiếp thỉnh thoảng cũng cho biết rằng
một thân hình cân đối mỹ lệ trong kiếp này là kết quả của sự săn sóc giữ gìn
thân thể trong kiếp trước. Trong một cuộc soi kiếp, ông Cayce có đưa ra một trường
hợp lý thú về sắc đẹp do một lý do nghiệp quả khác hẳn. Đó là trường hợp của một
người đàn bà là kiểu mẫu đẹp có tiếng ở
New York. Cô có hai bàn tay tuyệt đẹp, và được các hãng buôn mời chụp ảnh làm
kiểu mẫu để quảng cáo cho những món hàng trang sức như thuốc nhuộm móng tay, dầu
thơm, và đồ nữ trang. Quả báo tốt lành khiến
cho cô có sắc đẹp trong kiếp này được truy nguyên từ một kiếp trước trong một
tu viện ở Anh Quốc. Trong tu viện, cô dành trọn cuộc đời và dùng hai bàn
tay để làm những công việc hèn mọn và thấp thỏi nhất với một tinh thần phụng sự
và hoàn toàn hiến dâng. Cái chí nguyện tâm linh ấy đã đem đến cho cô trong kiếp
nầy một thân hình mỹ lễ với hai bàn tay đẹp đẽ khác thường. Đây là một triển vọng
đáng khuyến khích cho những ai mong muốn có sắc đẹp!
Những quả báo đau khổ xảy
đến cho ta có lẽ gây cho ta một ấn tượng sâu xa thấm thía hơn là những quả báo
tốt lành, nhứt là nó lại càng thấm thía hơn và cần thiết hơn ở vào thời buổi hỗn
loạn và suy đồi hiện nay. Người thời nay trí khôn đã mở rộng, khoa học càng
ngày càng phát triển, cuộc đời tinh thần của họ cần căn cứ trên một nền tảng
thông minh có thể làm thỏa mãn được lý trí. Một phép xử thế đúng đắn, hạp với lẽ
Đạo là cần thiết để đem đến cho con người một đời sống hạnh phúc, an vui và giải
thoát. Người ta sẽ nhận thấy tầm quan trọng lớn lao của điều này khi người ta
hiểu rõ những định luật Nhân Quả và Luân Hồi. Bởi đó, giáo lý Minh Triết cổ
truyền đem đến cho ta một phương thuốc bổ khỏe, thần hiệu để chữa khỏi chứng bịnh
liệt nhược tinh thần của nhiều giáo phái hiện nay. Có lẽ những sự hành phạt đau
khổ của luật quả báo mà chúng tôi trình bày trong quyển sách này sẽ không làm nản
lòng quá mức những người nào chấp nhận định luật Luân Hồi; trái lại nó còn đem
cho họ một niềm hy vọng một sự yêu đời và một đức tin mới mẻ căn cứ trên sự tin
tưởng ở định luật công bình của Vũ Trụ, nó cai quản mọi sự trên thế gian.
Những thí dụ kể trên có lẽ
sẽ làm cho chúng ta dè dặt cẩn thận hơn trong những hoạt động và cử chỉ của đời
sống hằng ngày. Khi chúng ta biết rằng sự tàn nhẫn độc ác có thể gây nên quả
báo đui mù tàn tật, bịnh mất máu, bịnh xuyễn hay bịnh liệt bại; sự hoang dâm có
thể gây nên chứng bịnh động kinh (épilepsie); sự áp chế đè nén kẻ khác có thể đem đến bịnh
liệt bại; thì những điều đó có thể làm cho chúng ta dễ quay điều hướng thiện và
cố gắng sống một đời sống tốt lành. Ngoài ra, những trường hợp kể trên đem đến
sự giải thích về tình trạng thê thảm của hằng triệu người đau khổ về bịnh tật
trên thế gian. Chúng ta không thấy những kẻ tật nguyền, què quặt, đui mù, câm
điếc, điên khùng, những người bị các chứng bịnh nan y, liệt bại, động kinh cùi
phong, những người cụt tay, cụt chân vì tai nạn hay chiến tranh... Những người
xấu số đáng thương ấy, chúng ta không nhìn thấy vì họ ở ẩn trú trong nhà, hoặc
nằm trong các bịnh viện. Chúng ta chỉ tình cờ gặp họ một đôi khi ở ngoài đường
phố, và không biết rõ tổng số những người bịnh tật đau khổ ấy lên đến bao
nhiêu!
Nhưng họ gồm một thành phần
rất đông đảo, và số phận của họ rất thảm thương. Sự giải thích thông thường của
những giáo sĩ đạo Gia Tô về những thảm trạng đau thương ấy là: "Đó là ý muốn
của Chúa Trời!" Nhưng thật khó mà dung hòa cái ý niệm một đấng Cha Lành đầy
lòng từ bi bác ái mà lại tạo ra những cảnh đau khổ lầm than đó cho những đứa
con vô tội của Ngài. Về điểm này, người ta lại nói rằng ý muốn của Chúa Trời là
một điều bất khả tư nghị, không thể cân nhắc đo lường, và không thể hiểu được!
Nhưng rốt cuộc câu ấy vẫn không giải quyết được sự mâu thuẫn nói trên.
Thuyết Luân Hồi đã đưa ra
sự giải thích cho vấn đề bí hiểm đó bằng cách chỉ rằng sự vật diễn ra trong vũ
trụ không bao giờ do sự ngẫu nhiên tình cờ, mà là do sự hành động của một định
luật thiên nhiên rất công bình và hợp lý. Đó là một định luật căn bản trong Trời
Đất, theo đó thì những người đau khổ bịnh tật vốn là do những nguyên nhân của họ
đã gây ra trong quá khứ, và bây giờ họ phải gánh lấy hậu quả; không một ai có
thể bị những cảnh lầm than khốn đốn nếu đó không phải là do những nguyên nhân
xa gần mà họ đã tạo nên trong những kiếp quá khứ. Người Tây phương không thể chấp
nhận quan niệm về Luân Hồi một cách dễ dàng vì nó khó tin và không thể đem ra
thí nghiệm một cách khoa học, hoặc không có gì làm bằng chứng.
Tuy nhiên, trong đời có biết
bao nhiêu những chuyện khó tin mà chúng ta không hề nghĩ đến! Từ một cái trứng
bé nhỏ chui ra một con nòng nọc, nó lội nước như một con cá, rồi lớn dần và rụng
đuôi để trở thành con cóc. Một con sâu kết một cái kén bằng tơ và sau đó ít lâu
nó từ trong cái kén chui ra và trở thành một con bươm bướm màu mè sặc sỡ. Đó chỉ
là một vài thí dụ lạ lùng để chỉ cho ta thấy rằng sự sống của một sinh vật có
thể thay hình đổi dạng nhiều lần liên tiếp mà vẫn không mất cái cá tính riêng của
nó; và chúng ta chấp nhận điều ấy một cách tự nhiên. Nếu ta suy nghĩ kỹ, có lẽ
chúng ta sẽ thấy rằng những thí dụ đó cũng không khác gì hơn là việc linh hồn
những thể xác khác nhau mà vẫn giữ nguyên vẹn cá tính của nó.
Những cuộc soi kiếp của
ông Cayce mà ta có thể chấp nhận được về phương diện tâm lý và luân lý đã giúp
cho chúng ta giải tán được sự hoài nghi. Những tài liệu lạ lùng đó là một bằng
chứng để giúp cho chúng ta có một tầm hiểu biết sâu xa hơn. Có lẽ nó giúp đỡ
cho chúng ta thấy rằng ngoài ra những kiếp sống tầm thường, bẳn chật, gò bó của
chúng ta trên cái thế giới nhỏ hẹp này, còn có một tầm sinh hoạt rộng lớn bao
la hơn nữa, và cuộc đời còn có một ý nghĩa sâu xa thâm trầm hơn những gì mà
chúng ta đã có thể tưởng tượng từ trước đến nay.
xem tiếp: * CHƯƠNG 6 - Quả Báo Treo
xem tiếp: * CHƯƠNG 6 - Quả Báo Treo
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...