Nhiều
năm trôi qua.
Giờ
đây tôi ở trong lâu đài nhỏ của cha ông tôi ở Công viên Milligan, nước Anh.
Đứa
trẻ không gia đình không những có một người mẹ, một người em trai nó yêu và yêu
nó, còn có tổ tiên đã để lại cho nó một tên tuổi đáng kính và một gia sản không
nhỏ.
Đứa
trẻ khốn khổ mà hồi nhỏ đã từng bao đêm ngủ trong vựa thóc, trong chuồng bò hay
một góc rừng giữa trời khuya, nay là thừa kế của một tòa lâu đài tráng lệ.
Chúng
tôi sắp làm lễ rửa tội cho con trai đầu của chúng tôi, bé Mattia.
Cuộc
hội ngộ này tôi tổ chức để làm vợ tôi ngạc nhiên: nàng sắp gặp cha, chị, hai
anh và dì nàng. Tất cả sẽ ở dưới mái nhà chúng tôi tối nay.
Nhưng
kìa, mẹ tôi đến kìa, tôi trông thấy bà hôm nay không khác gì trông thấy bà lần
đầu trên tàu Thiên Nga. Bà dựa vào cánh tay Arthur, nay đã trở thành một thanh
niên đẹp đẽ và cường tráng.
Cách
sau hai người mấy bước tôi thấy một bà già ăn mặc theo kiểu nông dân Pháp, bế
trong tay một đứa bé tí xíu bọc trong một cái áo lông trắng; đó là má Barberin
và con trai tôi.
Chú
nhỏ nhạc sĩ đường phố, bạn tôi, em ruột tôi, Mattia đã trở nên một nghệ sĩ lớn.
Thành công rực rỡ của Mattia cũng là của tôi, chẳng khác gì hạnh phúc của tôi
cũng là của nó.
Đúng
lúc này có tiếng bánh xe vang đến tận tai chúng tôi, chúng tôi vội chạy ra cửa
sổ xem và trông thấy một chiếc xe ngựa lớn bốn bánh, trong đó Lise, vợ tôi, nhận
ra cha mình, dì Catherine, chị étiennette, hai anh Alexis và Ben-jamin của
mình. Đằng sau chiếc xe này là một chiếc xe độc mã do Bob cầm cương.
Chúng
tôi xuống bậc tam cấp đón khách.
Bữa
cơm tối đoàn tụ tất cả chúng tôi quanh bàn và dĩ nhiên, chúng tôi nói về quá khứ..Cơm
xong, Mattia lại gần tôi, kéo tôi ra khe cửa sổ:
-
Tớ có ý này, - nó bảo tôi, - ta cùng chơi bài ca xứ Na-pô-li của cậu đi.
Chúng
tôi cầm lấy nhạc cụ. Mọi người vây quanh chúng tôi; lúc này Capi xuất hiện; nó
nhận ra cây đàn hác-pơ và khập khiễng đi ra, miệng ngậm cái đĩa tách; nó muốn
đi một vòng quanh "cử tọa đáng kính" trên hai chân sau nhưng yếu quá
không đứng nổi nữa, nó bèn ngồi xuống và để chào "cử tọa" nó đặt một
bàn chân trước lên ngực.
Bài
hát được hát xong, Capi cố đứng dậy, thôi thì được sao hay vậy, để đi quyên tiền;
người nào cũng cho chút gì vào cái đĩa, Capi mang tiền lại cho tôi. Đó là món
tiền lớn nhất tôi chưa thu được bao giờ; toàn là những đồng vàng và những đồng
bạc.
Tôi
hôn nó trên mũi như trước kia mỗi lần nó an ủi tôi, và kỷ niệm thời thơ ấu này
của tôi làm nảy ra một ý nghĩ mà tôi giải thích ngay với mọi người:
-
Món tiền này sẽ là món tiền đầu tiên cho vào quỹ xây một cái nhà cho các nhạc
sĩ tí hon của đường phố; mẹ tôi và tôi sẽ đóng góp nốt phần còn lại.
-
Thưa bà thân mến, - Mattia nói, hôn tay mẹ tôi, - con cũng xin góp một phần nhỏ
vào đó; nếu bà cho phép, tiền thu được trong buổi hòa nhạc tới của con ở
Londres sẽ thêm vào số tiền thu được của Capi.
Hết.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...