Tôi đã đến đây theo nhiều cách khác nhau.
Tôi không có cảm giác rằng chúng ta đã từng gặp nhau. Không có cảm giác ngờ
ngợ. Tôi không cho rằng đó là em trong bụi cây oải hương bên bờ biển khi tôi
lướt qua vào năm 1206, hoặc ở bên cạnh tôi trong chiến tranh biên giới. Hoặc ở
đó tại Gallatins cách đây một trăm năm, nằm bên tôi trên bãi cỏ xanh rờn trong
vùng núi. Tôi có thể kể tự nhiên thoải mái về cách mà em nói chuyện với bồi bàn
trong nhà hàng. Em bước đến trong cung cách của những nhà đại tư bản. thanh
lịch và quý tộc.
Robert James Waller
Ngay khi tôi vừa đếm
từ mười xuống một thì Elizabeth đã chìm sâu vào trạng thái thôi miên. Mắt cô
đảo nhanh qua lại dưới mi. Thân thể cô mềm nhũn, hơi thở chầm chậm đi vào giai
điệu thư thái. Tâm trí cô bây giờ đang du hành vượt qua thời gian.
Lần này tôi đưa cô đi
nhẹ nhàng theo cách bước qua dòng suối thanh bình trên núi như một cánh cổng
trở về một kiếp quá khứ. Cô bước qua dòng suối theo làn ánh sáng tuyệt diệu.
Qua khỏi ánh sáng đó, trong cô hiện lên một kiếp sống trong thời cổ đại.
Cô quan sát, sau khi
tôi chỉ dẫn cô nhìn xuống bàn chân.
- Tôi mang một đôi
san-đan mỏng. Có vải viền ở trên mắt cá chân một chút. Tôi mặc chiếc áo đầm
dài nhiều tầng, phủ dài xuống mắt cá. Tay áo dài và rộng thùng thình. Tôi đeo
một cái vòng xuyến ba lớp bằng vàng.
Cô quan sát bản thân
với nhiều chi tiết rõ ràng sống động.
- Tóc tôi dài chấm
vai, nâu sẫm… Mắt cũng nâu… Da nâu sáng.
- Cô là cô gái?
- Vâng.
- Khoảng bao nhiêu tuổi?
- Khoảng mười bốn
- Cô đang làm gì? Cô
sống ở đâu?
Tôi hỏi dồn một lúc
hai câu hỏi trước khi cô kịp trả lời.
- Tôi đang ở trong
một ngôi đền. Tôi đang được đào tạo thành thầy thuốc để giúp các thầy tu.
- Cô có biết tên đất
nước đó không?
- Ai Cập… thời xa
xưa.
- Cô có biết vào năm
nào không?
- Không, tôi không
biết… nhưng rất xa xưa… cách đây rất lâu.
Tôi đưa ký ức và cuộc
trải nghiệm của cô đến thời cổ đại đó.
- Làm sao mà cô lại
xuất hiện và nhận khóa đào tạo để trở thành thầy thuốc và giúp các thầy tu?
- Tôi được các thầy
chọn, cũng như nhiều người khác thôi. Chúng tôi đều được chọn theo khả năng và
tài nghệ của chúng tôi… Các thầy tu biết từ lúc nào chúng tôi còn nhỏ xíu.
Tôi muốn biết thêm về
quá trình lựa chọn, nên hỏi tiếp:
- Làm sao các thầy tu
biết tài nghệ của cô? Họ quan sát cô ở lớp học hay qua cha mẹ cô?
- Ồ, không! Họ biết
bằng trực giác. Họ rất giỏi. Họ biết người nào có khả năng về số học, về kỹ thuật
máy móc, về kế toán, về thủ quỹ. Họ biết người nào có thể viết, chép lại. Họ
biết ai có khả năng về quân sự và sẽ được chọn để đào tạo trở thành tướng lãnh.
Họ biết ai có thể trở thành lãnh đạo. Những người này đều được để trở thành
chính phủ và quan chức. Họ biết ai có khả năng chữa bệnh và trực giác, thì sẽ
được đào tạo để trở thành thầy thuốc, nhà cố vấn hoặc thậm chí trở thành thầy
tu.
Tôi tóm tắt:
- Vậy thì chính thầy
tu quyết định nghề nghiệp của mỗi người mà đào tạo cho phù hợp.
Cô đồng tình:
- Đúng vậy. Tài nghệ
và tiềm năng được các thầy tu tiên đoán ngay từ nhỏ, rồi nó sẽ được tập luyện
mà không có sự lựa chọn khác.
- Việc đào tạo này có
mở rộng cho nhiều người?
- Ồ, không, chỉ những
người danh giá quý tộc, chỉ những bà con của vua Ai Cập.
- Chắc hẳn cô cũng là
bà con với vua Ai Cập?
- Dạ đúng. Đó là một
đại gia tộc rất lớn. Thậm chí anh em họ xa cũng là một phần của gia đình.
- Nhưng nếu những
người có tài mà không phải bà con thì sao?
- Tôi hỏi nán thêm vì
tò mò đến hệ thống chọn lựa gia tộc này. Cô kiên nhẫn giải thích:
- Họ cũng được đào
tạo theo một cách nào đó. Nhưng họ chỉ tiến đến mức độ làm trợ lý cho những nhà
lãnh đạo, người có bà con thân thuộc với hoàng gia.
- Cô cũng là một người
bà con với vua Ai Cập?
- Em họ… nhưng không
gần lắm.
- Cũng đủ để được đào
tạo?
- Vâng.
Tôi quyết định đưa cô
đi tiếp. Tôi biết có một bệnh nhân đã hủy cuộc hẹn sau giờ của Elizabeth, vì
vậy tôi không có gì phải vội vàng.
- Có người nào trong gia
đình ở với cô không?
- Dạ có. Anh trai tôi. Hai an hem tôi rất thân
thiết với nhau. Anh tôi lớn hơn tôi hai tuổi. Anh tôi được đào tạo để trở thành
thầy thuốc và thầy tu, và chúng tôi cùng ở đây. Cha mẹ tôi sống rất xa, nên tôi
rất mừng là có anh mình ở bên cạnh… bây giờ tôi có thể nhìn thấy anh ấy.
Tôi đánh liều với sự
rối trí khác, tìm đầu mối để hiểu những quan hệ của Elizabeth.
- Nhìn kỹ mặt anh ấy,
nhìn vào mắt anh ấy. Cô có thể nhận ra anh ấy là ai trong kiếp sống hiện tại
của cô không?
Dường như cô ngắm
nghía rất kỹ, nhưng rồi cô nói rất buồn:
- Tôi không nhận ra
anh ấy là ai.
Tôi mong chờ một điều
gì đó, rằng cô nhận ra người mẹ thân yêu, hoặc là người anh hay cha cô. Nhưng
không có sự nhận dạng nào hết.
- Đi tới nữa để xem
những sự kiện quan trọng trong kiếp làm cô gái Ai Cập. Cô có thể nhớ ra mọi
thứ.
Cô đi tiếp.
- Bây giờ tôi đã mười
tám tuổi. Hai an hem tôi có rất nhiều tiến bộ. Anh ấy mặc áo đuôi tôm màu trắng
và vàng, chỉ tới đầu gối… Anh rất đẹp trai.
Tôi hỏi tiếp để đưa
cô quay lại khóa tập luyện:
- Hai anh em cô tiến bộ nhiều như thế nào?
- Chúng tôi có nhiều
kỹ năng. Chúng tôi làm việc với những cây gậy chữa bệnh đặc biệt. Khi đã sử
dụng thông thạo rồi thì những cây gậy này tăng tốc làm tái tạo lại các mô và tứ
chi.
Cô ngừng lại một lúc,
nghiên cứu, xem xét các cây gậy.
- Chúng chứa một năng
lượng lỏng. Tràn qua gậy… năng lượng này tập trung tại điểm cần tái tạo… Người
ta có thể dùng năng lượng này để phát triển tứ chi và chữa lành các mô, thậm
chí cả những mô đang chết hoặc đã chết.
Tôi thật ngạc nhiên.
Ngay cả dược phẩm tiên tiến ngày nay cũng không thể hoàn thành những kỳ công
này. Chỉ có loại bò sát như kỳ nhông, thằn lằn có thể mọc lại tứ chi và đuôi.
Một nghiên cứu mới nhất về chấn thương và gây tổn thương dây cột sống của thời
đại hôm nay chỉ đưa đến một sự khởi đầu tái tạo lại hệ dây thần kinh. Trong khi
đó công việc của Elizabeth với gậy thần điều
trị có thể tác động vào tứ chi và tái tạo lại mô đã có từ khoảng bốn, năm ngàn
năm trước.
Cô không thể nói rõ
hơn về cách hoạt động của cây gậy, cô chỉ nói về năng lượng mà thôi. Elizabeth
không có từ ngữ hay khái niệm tinh thần để hiểu và giải thích. Cô bắt đầu nói
tiếp, lý do vì sao cô không thể hiểu đã hình thành trong tâm trí cô. Cô giải
thích:
- Ít ra thì đó là
những gì mà họ đã nói với tôi. Tôi là con gái mà còn nhỏ. Tôi chỉ nắm lấy cây
gậy mà chưa hề thấy nó hoạt động, cũng chưa nhìn thấy sự tái tạo… Anh trai tôi
thì được phép nhìn. Đến khi lớn hơn, anh ấy sẽ được phép học hỏi về sự tái tạo.
Việc thực tập của tôi sẽ kết thúc trước cấp độ đó. Tôi không thể phát triển đến
cấp độ đó vì tôi là phụ nữ.
Tôi nêu câu hỏi:
- Anh trai cô thì được học còn cô thì không?
Cô bình luận:
- Đó là sự thật. Anh ấy sẽ học để biết những bí
mật cao cấp, còn tôi thì không.
Cô ngừng lại một
chút, rồi tiếp:
- Tôi không hề ganh
tỵ với anh ấy. Đó là tục lệ, một tục lệ ngu xuẩn. Trong khi đó tôi chữa bệnh
giỏi hơn nhiều người đàn ông khác.
Giọng cô chùn xuống
như thì thầm:
- Anh tôi hứa là sẽ
kể cho tôi nghe về những bí mật, và dạy tôi cách hoạt động của cây gậy. Anh
cũng giải thích cho tôi nghe về nhiều vấn đề… Anh tôi kể rằng họ đang cố gắng
làm những người vừa chết sống lại.
Tôi hỏi lại:
- Người đã chết?
- Đúng vậy. Nhưng phải làm thật nhanh.
- Họ làm cách nào?
- Tôi không biết… Họ dùng nhiều cây gậy. Có
những bài kinh đặc biệt. Xác chết phải đặt đúng vào vị trí. Còn nhiều nữa,
nhưng tôi không biết… Khi nào anh trai tôi học, anh ấy sẽ kể cho tôi nghe.
Cô đã giải thích
xong. Tâm trí logic của tôi đi đến giả định rằng con người được cho là sống lại
thật sự chưa chết hẳn, chỉ gần chết thôi, giống như bệnh nhân được hồi phục từ
cuộc trải nghiệm hồn lìa khỏi xác. Rốt cuộc, họ không có dụng cụ để theo dõi
hoạt động tầng sóng của não (đo điện tâm đồ) vào thời kỳ đó.
Trực giác của tôi nói
rằng tôi hãy giữ một tư tưởng phóng khoáng. Còn nhiều lời giải thích khác nữa,
ngoài sự hiểu biết hiện nay của tôi.
Elizabeth vẫn còn yên
lặng, vì vậy tôi tiếp tục đặt câu hỏi:
- Ngoài cách chữa
bệnh cô đang làm, còn cách nào khác nữa không?
- Còn nhiều. Một là
dùng tay. Chúng tôi dùng tay chạm vào chỗ đau và đưa năng lượng trực tiếp vào
đó. Vài người không cần thiết phải chạm vào cơ thể. Chúng tôi sờ phía trên cơ
thể của người bệnh tìm những chỗ nóng. Chúng tôi giải nhiệt và xoa dịu bằng
năng lượng. Nhiệt độ nóng sẽ được giải tại một vài mức độ phía trên cơ thể,
nhưng không quá gần.
Bây giờ cô đang nói
rất nhanh, diễn tả nhiều cách chữa trị khác nhau trong thời cổ đại.
- Nhiều người khác có
thể chữa bệnh bằng tinh thần. Họ nhìn vào chỗ có vấn đề trong tư tưởng của họ,
rồi họ truyền năng lượng đến những chỗ đó bằng tinh thần. Tôi chưa làm điều
này, nhưng dần dần tôi sẽ học.
Cô tiếp tục giải
thích:
- Nhiều người dùng
ngón tay bắt mạch và truyền năng lượng trực tiếp qua đường máu. Theo cách này,
họ có thể chạm đến nội tạng, và nhìn thấy năng lượng sạch thoát ra qua đầu ngón
chân.
Cô ngừng lại, rồi
nói:
- Bây giờ tôi đang
đặt người ta vào một cấp độ thôi miên rất sâu, và họ cũng nhìn thấy việc điều
trị đang diễn ra, để họ biến đổi hoàn toàn việc chữa trị trên mức độ tinh thần.
Tôi cho họ uống bùa để giúp họ đi sâu hơn.
Ngoài chuyện uống
bùa, phương pháp điều trị này hoàn toàn giống cách chữa trị mà tôi và nhiều
người khác đang sử dụng vào cuối thế kỷ hai mươi, thuật thôi miên để kích thích
quá trình chữa lành bệnh.
- Còn cách nào khác nữa không?
- Còn một cách gọi là thần linh. Cách này chỉ
dành cho thầy tu, tôi bị cấm.
- Bị cấm?
- Vâng. Vì phụ nữ
không thể trở thành thầy tu. Chúng tôi chỉ trở thành thầy thuốc, trợ lý cho
thầy tu, nhưng không thực hiện chức năng của họ… Ồ, vài phụ nữ tự nhận là nữ
tu, và chơi nhạc trong các buổi lễ, nhưng họ không có sức mạnh năng lượng.
Với một giọng mỉa
mai, cô nói thêm:
- Họ là nhạc công
giống như tôi là thầy thuốc; Họ khó trở thành thầy tu. Ngay cả Hathor cũng nói
xỏ họ.
Hathor là nữ thần Ai
Cập, nữ thần của tình yêu, hạnh phúc và niềm vui. Bà cũng là nữ thần của lễ hội
và vũ hội. Elizabeth có lẽ đang nhớ lại một trong nhiều chức năng bí truyền của
Hathor, đó là người che chở và bảo vệ phụ nữ. Hathor nói xỏ những nữ tu này
cũng có nghĩa là nhấn mạnh tước hiệu rỗng tuếch của họ.
Elizabeth lại im
lặng. Còn tâm trí tôi thu hút theo một con đường song song trở về hiện tại.
Con đường đến sự tiến
bộ vào thời Ai Cập có vẻ bị giới hạn cho một số rất ít. Bà con thân quyến của
vua, bản thân ông ta cũng tự coi mình là nửa thần thánh có thể tiến bộ, còn
thân quyến nữ giới thì sớm đương đầu với sự phân biệt giới tính. Bà con nam
giới của vua là một số ít được quyền ưu tiên.
Elizabeth vẫn im
lặng, tôi giục cô đi xa hơn:
- Đi tiếp đến sự kiện
quan trọng trong kiếp sống đó, nhìn xem cô thấy gì?
- Bây giờ anh tôi và tôi là người cố vấn.
Cô bình luận, khi
tiến đến tương lai vài năm sau đó.
- Chúng tôi đứng phía
sau nhà cầm quyền của vùng đất này và tư vấn cho ông ta. Ông ta là nhà lãnh đạo
vĩ đại và cũng là nhà quân sự tuyệt vời. Nhưng ông ta bốc đồng nên cần trực
giác và sự hướng dẫn bên trong của chúng tôi… Chúng tôi giúp ông ta cân bằng
lại.
- Cô làm việc này có
vui không?
- Rất vui, vì cùng
làm với anh trai tôi… Và nhà lãnh đạo cũng rất tốt. Ông thường lắng nghe chúng
tôi khuyên giải… Chúng tôi cũng chữa bệnh.
Cô có vẻ rất hài
lòng, nếu không nói là mê mẩn. Cô không lập gia đình, nên anh trai là gia đình
cô. Tôi đưa cô đi xa hơn trong kiếp đó.
Bây giờ cô rất thất
vọng, bắt đầu khóc, rồi nín:
- Tôi biết điều này
quá rõ. Tôi phải mạnh mẽ. Không phải tôi sợ trục xuất hay chết. Không phải vậy.
Nhưng phải rời xa anh trai tôi… thật quá khó!
Một dòng nước mắt lại
rơi xuống.
- Chuyện gì xảy ra?
Tôi hỏi lại, điều gì
đó đột nhiên thay đổi làm suy sụp vận may của cô.
- Con trai vị lãnh
đạo bị bệnh rất nặng. Hắn chết mà không kịp trở tay. Ông ta biết về công việc
tái sinh của chúng tôi, và làm hồi sinh lại người vừa mới chết. Vì vậy ông ta ra lệnh cho tôi phải đem con trai ông trở về. Nếu tôi không làm được tôi sẽ bị
đày đi xa xứ. Tôi biết nơi đó, không ai có thể quay về.
Tôi e dè hỏi lại:
- Còn đứa con trai?
- Hắn không thể sống
lại. Điều này không được tha thứ. Tôi phải bị xử tội.
Cô buồn rười rượi,
mắt ứa lệ. Cô nói chậm rãi:
- Thật vô lý. Tôi
chưa bao giờ được học cách điều trị đó… Không bao giờ được phép tiếp thu kinh
nghiệm tái sinh. Anh trai tôi dạy tôi một ít, nhưng không đủ… Họ không biết anh
trai tôi đã nói gì với tôi.
- Chuyện gì xảy ra
với anh trai cô?
- Anh đang đi xa, vì
vậy anh được an toàn. Tất cả các thầy tu đều đi vắng. Chỉ có mình tôi ở lại…
Anh trở về chỉ vừa kịp lúc nhìn tôi bị đày đi. Tôi không sợ bị đày hay chết,
chỉ sợ xa anh tôi thôi… Không có sự lựa chọn.
- Chừng nào thì cô bị
đày đi?
- Không lâu đâu. Tôi
biết cách rời bỏ thân xác tôi. Một ngày kia, tôi rời bỏ thể xác và không quay
lại. Đó là cái chết của tôi, không còn linh hồn, thể xác không còn sống.
Cô nhảy đến một điểm
khác, và đang nói chuyện từ một viễn cảnh cao hơn.
- Đơn giản như vậy sao?
- Không có đau đớn, không có ngăn cản ý thức
khi cái chết được lựa chọn. Đó là lý do tôi không sợ chết. Tôi biết mình có thể
gặp lại anh trai. Tôi không thể làm việc trên ốc đảo cằn cỗi. Không có lý do gì
ở lại trong một hình thái vật chất. Thần linh thấu hiểu.
Cô yên lặng, nghỉ
ngơi. Tôi biết rằng tình yêu thương cô dành cho anh trai mình có thể sống lâu
hơn cái chết vật lý. Hàng bao thế kỷ trôi qua giờ đây cô lại xuất hiện thành
một Elizabeth. Nếu cô đã sống lại qua bao thế kỷ thì mẹ cô cũng vậy, tất cả
chúng ta đều sẽ như vậy. Cô không tìm thấy mẹ mình trong thời Ai Cập cổ đại,
nhưng cô đã gặp lại người anh trai yêu quý, một linh hồn đồng hành mà cô không
thể nhận ra trong kiếp hiện tại, ít nhất là chưa nhận ra.
Tôi tin rằng
những mối liên hệ của linh hồn tương tự như một cây to lớn có hàng ngàn lá.
Những chiếc lá này nằm trên cành con của ta nên rất gần gũi thân thiết với ta.
Chúng ta có thể chia sẻ kinh nghiệm với nhau, những kinh nghiệm về mặt tâm
linh. Một cành con như vậy sẽ có rất nhiều lá. Rồi chúng ta cũng có bà con đặc
biệt, thân thiện với những chiếc lá trên những nhánh kế bên. Chúng cũng ở cùng
trên một nhánh cây, chúng cũng gần gũi với ta, nhưng không thân thiết như những
chiếc lá trên cành của mình. Tương tự như vậy, nếu ta kéo dài ra theo cả cây to
lớn đó, chúng ta liên quan đến rất nhiều lá trên cây, nhưng rõ ràng là không
gần gũi lắm. Chúng ta là một phần của cây đó, của thân cây đó. Chúng ta chia sẻ
kinh nghiệm. Chúng ta đều biết nhau. Nhưng chỉ có những chiếc lá nằm trên cành
con của ta là gần gũi, thân thiết nhất. Có rất nhiều cây trong một khu rừng.
Tất cả rễ cây trong rừng đều đan kết với nhau dưới mặt đất.
Linh hồn cũng vậy.
Có lẽ chúng ta đã gặp
một linh hồn khác từ kiếp xa xôi. Có lẽ họ đã nằm trong nhiều mối quan hệ khác
nào đó trong cuộc đời mình. Sự trao đổi qua lại chắc hẳn là rất ngắn ngủi. Có
thể chỉ khoảng ba mươi phút gặp nhau để giúp nhau học hỏi kinh nghiệm. Một
trong những linh hồn này có thể là một kẻ ăn mày trên con đường mà ta vô tình
đi qua, và ta đã tặng họ một món quà từ trái tim. Chúng ta tỏ lòng thương cảm
đến người khác, cũng như sẽ được nhận lại lòng yêu thương và sự giúp đỡ. Có lẽ
chúng ta và kẻ ăn mày đó không hề gặp nhau trong kiếp đó, tuy nhiên chúng ta vẫn
là một phần trong vở kịch đó. Những cuộc gặp gỡ trong đời luôn khác nhau về
thời gian, không gian. Gặp gỡ nơi này, nơi khác. Gặp năm phút, một giờ, một
ngày, một tuần, một tháng, một thập kỷ, còn nhiều hơn nữa. Đây là cách mà linh
hồn kết nối, liên quan.
Những mối quan hệ
không hề được cân đong đo đếm, nhưng đều là những bài học đáng giá để chúng ta
học hỏi.
xem tiếp: * Chương 18
xem tiếp: * Chương 18
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...